Part 2.2
Một cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve mặt nước bao la xanh thẳm , hơi ấm ban mai theo đó dần dần xâm nhập sưởi ấm vào dòng nước lạnh lẽo của biển khơi . Cảm nhận được tấm thịnh tịnh của cơn gió , mặt nước gợn lên những đợt sóng lăn tăn liên tiếp tạo nên một cái mặt cười thật lớn như một lời cảm ơn về món quà sớm bình minh . Gió không đáp trả , chỉ lặp đi lặp lại một động tác như đã được luyện tập chỉn chu , mang hơi ấm từ những tia nắng xoa dịu lên mặt nước thật nhẹ nhàng , giống như đang an ủi vỗ về một người bạn . Năm tháng trôi đi , chúng đã có bao nhiêu kỉ niệm , cùng nhau trải nghiệm , cùng nhau ngắm nhìn . Trời xanh núi thẳm , gió vẫn thổi nước vẫn trôi , chẳng có ngược dòng . Ngày qua ngày , nước vẫn chờ đợi gió mang hơi ấm đến . Dù là đêm mưa lạnh lẽo gió cũng chưa từng bỏ đi .
Mặt nước lúc thì yên ả lúc thì nhấp nhô , gió và nước giống như đang chơi đùa với nhau thật vui vẻ . Một ngày kia , bất chợt gió uốn mình bay vút lên cao không một lời giải thích với nước cứ thế mà ra đi , nước hoảng hốt chợt gồng mình , từng đợt từng đợt sóng nối tiếp nhau theo hướng cơn gió mà đuổi tới . Gió bay càng nhanh nước càng gồng mình lên cao . Chỉ muốn với tới hỏi một câu : tại sao lại bỏ bạn đi mà không một lời từ biệt . Gió vẫn không chịu ngừng lại , nước phát hiện càng đuổi càng xa gió hơn , trước mắt lại là vách đá cheo leo , liệu có nên đuổi theo tiếp ? Đối với nước có lẽ đã là đường cụt nhưng đối với gió lại là chân trời rộng mở , gió không có điểm ngừng , gió có thể đi tới bất cứ đâu không bị chi phối . Bất chợt gió đập mình vào vách đá vang lên những tiếng kêu dị thường rồi mất dạng , chẳng rõ đã về phương trời nao . Nước cảm thấy như bị trêu chọc , bị đem ra làm trò cười , tự thấy tủi cực nhưng bản thân vẫn không thể khống chế , vẫn gồng mình lên cố gắng tìm một lời đáp trong vô vọng . Nước vồ vập đập lên bờ đá mong mỏi tìm kiếm một lối thoát , trái lại phải hứng chịu sự đáp trả thô bạo của những khối hình sắc nhọn tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau , nước cuối cùng chịu đừng không nổi , quằn quại trong đau đớn tung mình với lên vị trí cao nhất , tâm hồn tan nát đã hoá tan bản thân thành hàng trăm tia nước nhỏ , một phần trở về với đại dương bao la , một phần hoá thân tan biến . Tâm hồn kia mãi mãi không thể lành lặn trở lại . Đến cuối cùng mặt nước trở nên bình lặng một cách lạ thường .
Người ta có thể cảm nhận nỗi đau của nước nhưng có ai có thể hiểu được nỗi lòng của gió ?
Tình yêu quả là một thứ không thể lí giải !
- Thật sự anh muốn nhìn em như vậy đến bao giờ ? Em không phải là cô gái đang hiện ra trong ý nghĩa của anh đâu .
Cô bé quay đầu hướng ánh mắt về phía người bạn mới quen , một tia nhìn trêu chọc khiến tôi như bừng tỉnh . Một lời xin lỗi vội vàng được thốt ra , tôi ngoảnh mặt tránh đi ánh mắt như đang chiếu tia thăm dò về phía mình . Cùng lúc đó tôi nghe thấy tiếng một nụ cười thật khẽ , cô bé cũng không tiếp tục nhìn tôi nữa , đôi mắt tím long lanh bất thần hướng về một điểm vô định nơi biển xa . Một khoảng lặng diễn ra , khiến âm thanh rơi rụng của những chiếc lá khô vàng cũng trở nên thật rõ ràng . Kì thật lúc đó trong đầu óc tôi đã hiển hiện ra những hình ảnh kì lạ nhưng sự việc đó lại có cảm giác vô cùng quen thuộc . Giống như một tâm hồn đã bị tổn thương bởi vì tôi . Một tâm hồn thân thiết với tôi từ thuở bé đã chịu phải một tổn thương không thể bù đắp .
Cảm giác trầm buồn đang dần len lỏi trong từng ý nghĩ , tôi nhìn sang cô gái ngồi bên , cảm giác quen thuộc này càng lúc càng gia tăng . Cô bé co người ngồi tựa vào thân cây , hai tay ôm gối , nghiêng đầu hướng ánh mắt về bên phải , mái tóc dài buông thả nhẹ nhàng tung bay theo gió , một vài lọn tóc bất chợt khẽ chạm lên mặt tôi , cảm giác thật mềm mại .
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá !
Bỗng chốc khung cảnh trước mắt hoàn toàn biến mất , không còn vách đá cheo leo , chẳng còn bờ biển xì xào sóng vỗ . Những cánh hoa phớt hồng mỏng manh bay là là theo gió cuối cùng hạ cánh êm ru trên thảm cỏ xanh mượt . Tôi giật mình đứng dậy ngoảnh đầu nhìn lại , chẳng còn cây bách sừng sững trên vách đá nữa , thay vào đó là một thân cây sần sùi đã nhiều năm tuổi , những vòm lá xanh sum xuê hoàn toàn mất dấu , bao phủ lên những cành lá khô gầy hiện tại là một đám mây hồng đang toả sáng rực rỡ dưới nắng mai . Một cơn gió tinh nghịch khẽ len lỏi tới , cả đám mây hồng như chuyển động , một phần đám mây tách ra tung lên không trung như hùa theo sự ngịch ngợm của làn gió , cuối cùng tách ra thành tầng tầng lớp lớp những cánh tròn mỏng manh . Cuộc chơi cũng đến hồi kết thúc , cơn gió bỏ đi để lại những cánh tròn tiu ngỉu buông mình rơi xuống . Một vài cánh chợt dừng lại trên một bàn tay thon gầy như đã vươn ra chờ đợi từ lâu . Một nụ cười dịu dàng , một giọng nói khẽ khẽ đang đếm từng cánh từng cánh một , một dáng người thanh mảnh đang hướng khuôn mặt nhìn về phía tôi .
- Là hoa anh đào .
Tôi bất chợt thốt lên không dấu được sự ngạc nhiên trong đôi mắt . Tôi cũng vươn tay ra đón nhận một vài cánh hoa đang thả mình lơ lửng giữa tầng không .
- Cậu đang mơ ngủ à ? - Giọng nói dịu dàng như buồng lời trách móc , cả thân hình đó như đang chạy lại phía tôi , một cái cốc tay thân thiện hạ cánh trên cái đầu đang ngây ra như tượng gỗ .
- Mùa hoa anh đào đã nở rộ được vài ngày rồi , cậu suốt ngày chỉ biết tiểu thuyết với chả án mạng , chẳng biết mùa xuân đã đến tự lúc nào .
- Tớ …xin lỗi – tôi gãi gãi đầu ấp úng , cả khuôn mặt đang dần nóng lên , tôi có thể cảm nhận được một màu hồng đang lan toả ra từ đó . Chỉ duy nhất khi đối diện với khuôn mặt này mới khiến tôi có cư xử kì cục như thế , cảm giác vừa thân thiết lại có một chút xa lạ . Dường như đã quen biết từ lâu nhưng lại chẳng thể nhớ ra được .
Cô gái chợt quay người chạy đến gốc cây thu dọn một vài quyển sách còn để mở đang ngự trên một rễ cây to và nhẵn nhụi .
- Cậu ấy , sao lại có thế đem những án mạng máu me thế này đọc ở một khung cảnh lãng mạn như thế chứ ? Đúng là chẳng biết cảm nhận nghệ thuật gì cả …
Tôi không nói gì , cũng không có ý đáp trả , chỉ bởi tôi muốn nghe giọng nói đó , không cần biết là trách móc hay quan tâm , chỉ cần nghe được giọng nói đó cũng đã đủ ấm áp lắm rồi .
Sau khi đã xếp sách vào trong cặp , cô đứng dậy ra hiệu tỏ ý muốn trở về , không cần đợi tôi trả lời cô ấy đã đi trước . Tôi muốn gọi tên cô nhưng bỗng phát hiện ra rằng chẳng biết làm sao để gọi . Cô gái với vóc dáng thon gầy , khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ , đôi mắt tím biếc long lanh như biết nói, mái tóc dài buông thả , dưới nắng vàng bao phủ , những cánh anh đào phớt hồng lả lơi trong gió , những hình ảnh đó luôn ghi sâu trong trí óc tôi , nhưng chỉ duy có cái tên tôi chẳng thế nhớ được .
Cô gái đã đi được một khoảng khá xa chẳng thèm ngó lại một cái , lúc đó tôi mới vội vàng cất bước đuổi theo . Dòng sông lững lờ trôi , âm thầm in dấu hai bóng hình , một đi một chạy , một thư thái một ưu tư trên con đường đất đỏ ven sông . Con đường giống như dài ra vô tận .Tôi càng chạy càng phát hiện bản thân càng cách xa cô ấy . Nhưng cho dù là vô tận tôi cũng muốn nắm lấy bàn tay đó đi hết chặng đường này . Những cây anh đào bỗng dưng chuyển động , dường như thấu hiểu suy nghĩ của tôi nhưng lại không muốn thoả mãn những ý nghĩ đó . Đám cây càng lúc càng chuyển động mạnh , những cánh hoa tầng tầng lớp lớp bay lên cuộn xoáy tạo thành một bức tường ngăn cách giữa tôi và cô . Tôi càng muốn gạt đi thì bức tường lại càng thêm dày đặc . Cô gái với ánh mắt dịu dàng , nụ cười toả nắng đã không còn xuất hiện nữa . Trong chốc lát dáng lưng thon gầy kia cũng đã hoàn toàn biến mất . Bức tường hoa dày đặc như muốn che lấp tất cả nhưng mọi thứ bỗng chốc trở nên thật rõ ràng . Trái tim này cuối cùng cũng biết vì ai mà loạn nhịp .
Tôi vẫn mơ được trở về nơi ấy .
Ngắm những cánh anh đào tươi nơi đất quê hương .
Đôi bàn tay khẽ đón lấy những cánh hoa mềm mại , chẳng phải tuyết kia lạnh lẽo vô tình .
Trong giấc mơ , cậu ở đó cùng tôi trò chuyện .
Cười tíu tít trong ánh nắng vàng rơi .
Chuyện trên trời dưới đất , chỉ cần cậu lắng nghe là đủ .
Đôi bàn tay nắm chặt , sẽ cùng nhau đến cuối chặng đường đời .
Tôi sẽ mong mình chẳng bao giờ tỉnh , để giấc mơ này kéo dài mãi không thôi .
“ Ran Mori ”
Cuối cùng tôi cũng thốt lên được những tiếng thân thương ấy .
- Thì ra cô gái đó tên là Ran Mori sao ? Hoa lan hoa lan , một cái tên thật đẹp .
Giọng nói thanh thoát phá vỡ không gian im lặng , vang dội đến đến đôi tai đang ù đi vì quá khứ làm cho nghiệt cảnh trở nên thật đáng sợ . Hiện thực trước mắt đã trở lại khiến tôi chẳng muốn trả lời , hoàn toàn ngồi im bất động .
- Tại sao anh vẫn còn lưu luyến thế gian này ?
Giọng nói đó vẫn không chịu bỏ cuộc , vẫn tiếp tục muốn truy hỏi . Là tại sao ư ? Thực sự đến giờ phút này tôi mới có thể hiểu được . Thật là hổ thẹn với danh một thám tử nhưng lại bất lực trước sự thực của bản thân . Tôi chợt cười buồn . “Sự thật duy nhất chỉ có một” , chính cái tên của tôi đã nói lên điều đó , nhưng sự thật lúc này lại khó có thể thốt lên thành lời .
- Vậy còn em , tại sao em vẫn lưu luyến thế gian này ?
Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác đánh vào tâm tư của đối phương , một cách vô hiệu hoá đòn tấn công truy vấn có thể nói là tuyệt vời . Cô bé im lặng , nét mặt trùng xuống , ánh mắt khẽ lay động hướng về bên phải như đang tưởng nhớ một việc đau buồn trong kí ức . Đôi môi khẽ động đậy thốt ra một tiếng mà như trút được gánh nặng ngàn cân .
- Đợi …
(còn tiếp ....)
part 2.2 tạm thời trả lời câu hỏi " Thế gian này còn gì khiến tôi lưu luyến ?"